Trong mỗi chúng ta, dù đang thành công hay thất bại, dù đang chật vật mưu sinh hay đang ở đỉnh cao của cuộc đời đều cất giấu trong mình một bầu trời tuổi thơ. Là nơi có ông có bà, có cha có mẹ, là nơi ta thỏa sức ngây ngô bay nhảy với trời. (Ảnh MH)

Hôm nay tôi nhìn lên bầu trời, tuổi thơ chợt ùa về. Tôi sinh ra và lớn lên tại một gia đình không khá giả, ngôi làng nơi tôi sống cũng vậy. Đất cát, sỏi đá, rơm dạ, những ngôi nhà vách đất lợp rơm dạ.

Điều mà tôi luôn tự hào dù không có công nghệ hiện đại như ngày nay, tiện nghi đó là không gian sống xanh, cây nhà lá vườn, sự bình yên và sự gắn bó của gia đình, người thân, bạn bè và hàng xóm. Mất điện, bọn trẻ con trong xóm nhanh chóng ra khỏi nhà, tụ tập chơi đủ thứ trò chơi kinh dị: nấp bắn nấp bụp, dọa ma, bắt đom đóm… bầu trời đầy sao, ánh trăng tròn trịa soi rõ khuôn mặt mỗi đứa trẻ.

Bầu trời trong kí ức của tôi là bảy sắc cầu vồng sau cơn mưa rào, trời xanh, cao vút. Từng đám mây trắng lơ lửng, từng đàn chim bay đi bay lại, những con chuồn chuồn bay thấp bay cao, những cánh diều vi vu trong gió, những tiếng reo vang…
Với tôi, điều tuyệt vời nhất là khoảnh khắc mỗi sớm mai thức dậy được ngắm mặt trời mọc, được hít thở không khí trong lành, được hòa mình trong những cơn gió phảng phất mùi hoa ổi, hoa bưởi…
Giữa những cánh đồng lúa mênh mông, là tuổi thơ của mình đã từng ở đó…là để thấy tâm hồn mình dịu lại sau những ồn ào náo nhiệt con phố ngoài kia.
MH