Rồi một mùa hè nữa lại đến. Tôi nghe tiếng ve kêu trên cành cây phượng vĩ mà trong lòng cảm thấy xôn xao vô cùng. Dù đã xa những năm tháng tuổi học trò đã lâu nhưng cứ mỗi lần nghe tiếng kêu ve ve là những ký ức thời tuổi thơ lại ùa về.

Nhiều lúc, tôi cảm thấy tiếng ve giống như bản nhạc tình ca giải sầu cho mình vậy, nghe những nghệ sĩ ve sầu biểu diễn âm nhạc. Cường độ âm thanh cứ lớn dần dần như muốn xóa tan những mệt nhọc, Ve ơi ve! Hãy kêu đi, kêu nữa đi, lan tỏa âm thanh của mùa hè khắp cả vùng quê để rồi sau này dù ai có đi xa cũng sẽ nhớ đến tiếng kêu ve ve, tiếng kêu biểu tượng cho mùa hè.
Tiếng ve, tiếng gọi của ngày hè, tiếng gọi của những kỷ niệm thời tuổi thơ. Mặc dù không còn được đi bắt ve, không còn chơi những trò trẻ con như ngày nào nhưng tiếng ve vẫn còn đâu đó trong tâm trí mỗi người. Qua những tiếng ve kêu cũng là qua những khoảng thời gian để lớn và trưởng thành, là niềm cảm xúc khó phai khiến tôi trân quý hơn về những kỷ niệm đẹp tuổi thơ.
MH